Giá càng phải chăng lại càng tự hào
Ngày trước nhất bước chân vào trường đại học, tôi khoác lên mình các dòng váy hàng cỗ áo và kiêu hãnh khoe có các cô bạn mới về mẫu giá dưới 50 ngàn đồng. Chúng tôi kết duyên bằng bí quyết ngừng thi côngĐây, thay vì trinh nữ giấu nhẹm nó đi hay mua cách thức khẳng định đẳng cấp cá nhân bằng những món đồ đắt tiền.
Tôi và bộ cánh "hàng thùng"
“Mặc đẹp dưới 1 trăm nghìn” - "Tôn chỉ" thời trang của tôi năm đó, và rồi phát triển thành nguồn cảm hứng cho các cô bạn quanh đó, 1 thú vui, 1 cách thức để chúng tôi xích lại gần nhau không phân biệt giàu nghèo, nông thôn hay thị thành. những buổi rong ruổi lang thang giữa những khu chợ hàng cỗ ván, giữa chúng tôi như mang một cuộc đua ngầm vui vẻ, thi đấu xem người nào với thể tậu được một món đồ thú vị với giá thấp nhất. sở hữu những lúc tôi muốn tự phá kỷ lục của chính mình, cứ lục tậu mãi những món đồ phải chăng hơn, phải chăng hơn nữa. Nó không phải là cuộc đua của các kẻ hà luôn thể, nhưng giống như một phương pháp để chúng tôi chế nhạo những cô gái khác, bỏ ra tất cả tiền nong nhưng chưa chắc đã có thể sở hữu dung mạo cá tính đẳng cấp hơn chúng tôi. Chà, thực ra nó cũng là một phương pháp tự an ủi chính mình của sinh viên nghèo.
Tôi vẫn vô tư đi mọi nơi sở hữu cái áo giá chỉ 10.000 VNĐ
Tôi đã từng tậu được các chiếc áo phông với giá 10 ngàn đồng và cả một loại áo măng tô dài đến mắt cá với giá chỉ 100 nghìn đồng, ở một shop bán đồ cũ gần nhà mà rất nhiều lần trước ngừng thi côngĐây đi qua tôi tưởng nó là một… bãi rác. Để rồi sau Đó, tôi cảm giác như thể như mình là 1 người may mắn sắm được kho báu trong hậu sự rác mỗi lần sắm được một loại áo, dòng váy xinh xắn có giá chưa bằng 1 bữa sáng.
có thể bạn sẽ hỏi, tôi sở hữu cảm thấy mình tốt rúng đi khi khoác lên mình các món đồ ấy? Cảm giác của tôi hoàn toàn trái lại. Hãy thử hình dong xem, khi tôi và bạn cộng được người khác khen rằng, “Ồ, dòng áo của bạn đẹp quá”, và bạn tư vấn rằng “Cảm ơn, tôi tìm giá 100 ngàn đó”, còn tôi thì lại mặc nhiên kể “Cảm ơn, còn áo tôi mua giá chỉ 10 ngàn”. một món hời, cả về trị giá vật chất lẫn ý thức.
Chính cái tầm giá thấp không thể nào tin nổi đấy làm cho người khác chẳng thể nào quên được các món đồ mà tôi đã từng mặc. Là thứ làm cho mỗi mẫu áo, mẫu khăn trở thành duy nhất, dị biệt hoàn toàn có các món đồ mới coong bọc trong túi nilong bóng kính. Là thứ để ta tự hào khoe sở hữu mọi người về lối sống và sở thích khác biệt của mình. Thế nên, đã ko ít lần, tôi bỏ qua những món đồ rất hay ho tại chợ đồ cũ, chẳng phải vì nó quá đắt, mà bởi vì nó không tốt. Rõ ràng tôi vẫn thừa tiền để tìm chiếc áo hay đôi giày chậm triển khai chứ, nhưng một chi phí gần bằng mang các món đồ mới bán ngoài xã, dòng áo, đôi giày đó đang từ chỗ rất đặc trưng, bỗng trở thành tầm thường, ko còn dòng thời trang đặc trưng của các món đồ cũ, không còn thứ phép màu đặc thù quyến rũ tôi như khi ban đầu.
Mặc đồ cũ để sống chậm lại
lúc sắm đồ cũ, bạn không thể chọn trước, không thể biết trước mình sẽ tậu được món đồ như thế nào. với lúc định sắm tậu áo khoác lại tậu được chân váy, mang lúc định tìm tậu chân váy lại tìm được khăn quàng. có người kể đi tậu đồ hàng cỗ áo phụ thuộc phần đông vào kỹ năng tậu bới. Tôi lại nghĩ rằng nó phụ thuộc vào nhân duyên. khi ngồi trong 1 căn nhà ngập đầy xống áo bề bộn mà nếu đứng lên suýt nữa đầu sẽ chạm vào trần nhà, bạn sẽ hiểu được điều Đó. loại áo dành cho bạn, nó sẽ nằm ở đâu trong vô vàn những mảng vải sắc màu đấy, có khi nào nó ở ngay tầm tay, có khi nào nó sẽ hiện ra sau một đôi lần tậu bới, hay nó nằm tít trong góc nhà, sâu dưới cả mét xống áo và mãi mãi không có dịp được bạn đón về.

rộng rãi lúc mặc các loại áo hàng cỗ áo, tôi miên man nghĩ về những câu chuyện của chúng. chủ nhân trước chậm tiến độ là người nào, cái áo này gắn liền với kỉ niệm nào của họ? Liệu với phải là chiếc áo cô đó đã từng mặc trong buổi hẹn trước tiên, hay là dòng áo khoác mỏng manh mặc trong lần hờn giận dưới cơn mưa tầm tã? Nó đã từng là một dòng áo mới cứng nằm trong những cửa hiệu sang trọng rộng rãi năm trước, hoặc có khi là sản phẩm đầu tay đầy nhiệt huyết của một người thợ may trong 1 con ngõ nhỏ, cũng có thể, là cái áo đồng phục thể thao truyền thống của một tân sinh viên ngập tràn niềm tin vào ngày mai. Rồi thời gian trôi đi, một lý do nào chậm triển khai, những cái quần, dòng áo ấy chấm dứt nhân duyên sở hữu người chủ cũ, được đem bán, đem cho, đem ủng hộ hay đem vứt bỏ.
Tôi cầm các loại áo trên tay, nghĩ về hành trình dài của chúng vượt qua hàng ngàn cây số, từ bên kia bờ biển, chen chúc nhau trong những container chật chội chờ 1 cơ may tiếp diễn được sống kiếp quần áo.

những bộ áo xống hàng hậu sự luôn có 1 mùi hương cũ kỹ chẳng thể che giấu. Người ta đề cập Đó là mùi của thuốc tẩy sát trùng. Đối với tôi nó là một mùi hương đầy hoài niệm. Mùi hương đấy làm cho nên nhãn hàng của áo xống cũ. Nó quen thuộc đến mức tôi sở hữu thể chóng vánh trông thấy, giả dụ 1 ngày tình cờ bước trên hè phố, phía trước đôi ba mét là 1 cửa tiệm bán xống áo cũ. Tôi chẳng bao giờ mường tượng chuyện phải che lấp cái mùi ngai rồng ngái ngừng thi côngĐây trên quần áo của mình, mùi hương mà các người mê hàng săng sẽ luôn trông thấy dù loại áo đã được giặt xả phổ thông lần. Mỗi khi trông thấy mùi hương đó, trong tâm tưởng tôi luôn gợi nhớ về các khu chợ đồ cũ rộng lớn ở Hà Nội, bình yên ổn chậm chạp, san sát các cái áo cái quần không bao giờ với 2 mẫu y chang nhau, sặc sỡ những sắc màu hoài cổ như những tấm ảnh chụp bằng máy Polaroid.

Bạn có thể sở hữu hàng nghìn lý do để không mặc đồ cũ, nhưng đối mang tôi, mua áo quần đã qua tiêu dùng cũng là một phương pháp để sống thân thiện hơn với môi trường. phần lớn bộ quần áo vẫn còn trị giá sử dụng, vậy tại sao phải vứt bỏ chúng 1 cách hoang toàng. Mặc lại 1 loại áo người khác đã từng mặc, cũng giống như bạn nhận nuôi lại một chú chó người khác đã từng nuôi, hay giống như bạn tìm lại một căn nhà người khác đã từng ở. Nó cũng giống như 1 thú sưu tầm, như người ta sưu tầm những món đồ càng cổ càng quý.
Mặc những loại quần áo cũ kỹ đấy, tôi cảm thấy mình như đang viết tiếp câu chuyện cho chúng. “Cuộc lưu lạc của dòng áo phông kỳ diệu, phần II” – kiểu như vậy. Bởi vì cuộc sống thì vẫn cứ tiếp tục. Và để như một cách thức tiếp nối, tôi thường cũng chẳng mấy khi vứt đi các bộ xống áo không còn muốn mặc. Thanh lý, ủng hộ từ thiện, đổi đồ, đem cho v.v…, tôi vẫn luôn nao nức âm thầm, nghĩ về “phần II” của cuộc xiêu dạt mà những bộ xống áo đã từng gắn bó cùng tôi, hiện đang trải nghiệm cộng những người chủ sở hữu mới.